Nếu Sài Gòn vắng những cơn mưa
Thơ em viết sẽ vơi dòng cảm xúc
Những cơn mưa xoa dịu ngày nóng nực
Bàn tay tìm mát lạnh bàn tay
Vắng những cơn mưa lá vàng chẳng còn bay
Bình yên đến từ tiếng mưa rả rích
Tình bất chợt không nảy chồi xanh biếc
Dùng dằng mưa da diết Sài Gòn
Vắng những cơn mưa là vắng những nụ hôn
Lời tỏ tình ngọt thơm như mật
Mưa chở che những con tim hành khất
Trói mình kiếp nợ lang thang
Vắng những cơn mưa chỉ còn nắng chói chang
Ngày khép lại trong tiếng cười vội vã
Tìm yêu thương giữa cung đường hối hả
Mưa Sài Gòn thoắt lạ đã là quen.
Trương Nam Chi