Nơi bắt đầu niềm tin
Là tận cùng tuyệt vọng?
Nơi bắt đầu sự sống
Mầm xanh đội úa tàn?
Nỗi niềm riêng em mang
Sóng xô triền dâu bể
Tình yêu nào cũng thế
Đẹp tựa những giấc mơ
Đời dệt nên vần thơ
Nhờ yêu thương chắp cánh
Khi tâm hồn
Giá lạnh
Là rạn vỡ
Bắt đầu
Anh có hiểu vì đâu
Nỗi buồn mang vết nứt
Ngày từng ngày chồng chất
Sẽ hóa thành dòng sông
Cuồn cuộn những bão giông
Giận hờn không chỗ trú
Nước mắt mùa thác lũ
Cuốn tình yêu
Trôi đi...
Trương Nam Chi