Thứ ba, 23/04/2024,


Lê Minh Quốc (17/10/2008) 

I. Vài nét về tác giả

 

Tác giả Lê Minh Quốc sinh năm 1959 tại Thành phố Đà Nẵng

1977-1983 đi bộ đội, chiến đấu ở chiến trường Campuchia

1984-1987 học Khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp tp.HCM.

Từ 1988 đến nay công tác tại báo Phụ Nữ tp.HCM.

Hiện nay, ông là trưởng ban Văn hoá Văn nghệ báo Phụ Nữ tp.HCM.

Ông là hội viên Hội Nhà báo Việt Nam, Hội Nhà báo TP.HCM, Hội Nhà văn Việt Nam (2001) và Hội Nhà văn TP.HCM.

 

Các tác phẩm:

- Trong cõi chiêm bao

- Tôi vẽ mặt tôi

- Ngày mai còn lại một mình tôi

- Hoa cúc không phải màu vàng 

- Sân trường kỷ niệm 

 

II. Thi phẩm lục bát

 

Duyên con gái

 

Đôi khi chỉ một dấu son
Như hoa phượng đỏ lúc hôn môi người
Cũng làm ta nhớ suốt đời
Cái màu lửa cháy của thời trẻ trai

Đôi khi một thoáng hương bay
Nằm trong kỉ niệm chẳng phai bao giờ
Chiều chiều ai đứng ngẩn ngơ
Hương tóc con gái hững hờ bay qua

Đôi khi đau buốt tim ta
Con mắt ai liếc như là dao cau
Để tương tư đến ngàn sau
Mở ra trời đất yêu nhau cái nhìn

Đôi khi ta đứng lặng yên
Để cho ai cắn rầt mềm trên vai
Mưa thì ngắn nắng thì dài
Một hàm răng trắng nhớ hoài không quên

Làm duyên con gái là em
Một lần trang điểm là thêm một lần
Tôi vội vã đợi ngoài sân
Kìa em như thể thiên thần bước ra...

(1987)

 

Hiểu dùm tôi

 

Phải đâu muốn được ai yêu
Là tôi cứ nói dông dài trước sau
Hiên nhà phơn phớt hoa ngâu
Nở vàng như tự thuở nào... xa xưa

Tôi không quen nói đẩy đưa
Nên đành im lặng như chưa tỏ tình
Khẩu súng nằm trên vai mình
Đi đánh giặc có lặng thinh bao giờ?

Đứng trước ai cứ ngẩn ngơ
Những lời dạn dĩ ai ngờ đi đâu?
Chim chuyền bụi ớt lao xao
Ai nghe tôi nói gật đầu dùm tôi.

Phải đâu rằng cắn vào môi
Run run trước một hoa khôi tuyệt vời
Từng đi đánh đất đánh trời
Vẫn tôi ngang dọc một thời dọc ngang.

Nhưng ai quá đỗi dịu dàng
Nên tôi bất chợt nhát gan quá chừng
Chim chuyền ríu rít sau lưng
Hiểu dùm tôi những ngượng ngùng này không?

 

(1986)

 

Hoa hồng

(Tặng Nguyễn Hùng)

Tôi tặng em cánh hoa hồng
Bỗng nhiên đau buốt trong lòng vì gai
Ngửa bàn tay khép bày tay
Thì ra hương vẫn còn đầy bên tôi

Cánh hoa đã tặng em rồi
Sao tôi còn vẫn đứng ngồi chưa yên?
Em về áo trắng bay nghiêng
Để mùi hương lại - dĩ nhiên - tôi buồn

Cánh hoa xa cội xa nguồn
Chỉ xin em chớ có ruồng rẫy hoa
Giữa thời con gái kiêu sa
Cánh hoa tôi tặng có là hoa khôi?

Ei đi chưa kịp tỏ lời
Bàn tay đau buốt vô hồi vì gai
Dùng dằng torng gió chưa phai
Hương hồng xao xuyến thơm hoài thời gian.

 (1986)

 

Khi em vắng nhà

 

Anh dỗ anh ngủ chứ sao!
Em đi vắng nắng ngã nhào mái hiên
Tưởng như nằm ở trên thuyền
Chòng chành chăn gối giường nghiêng đó mà

Mới một ngày em đi xa
Căn phòng hẹp bỗng như là rộng thêm
Anh nằm đơn độc nhìn lên
Thấy nhện giăng sợi tơ mềm lẻ loi

Ngoài sân dăm nụ mồng tơi
Cũng trăn trở nở đơn côi thẫn thờ
Anh dỗ anh ngủ hững hờ
Nhịp cầu khấp khểnh đôi bờ... vắng em

Hoa lay ơn thức qua đêm
Cùng anh trò chuyện... gập ghềnh tương tư
Anh dỗ anh ngủ hình như
Giọng anh ngọng ngịu lời ru vụng về

Một ngày dài đến lê thê
Anh cầm nỗi nhớ vân vê một ngày
Căn phòng như rộng gấp hai
Em đi mang nửa hình hài của anh

(1987)

 

Lúc chia tay

 

Bỗng nhiên em giận rồi sao?
Trăm lời tôi nói ngọt ngào như không!
Lại lắc lư cái bím hồng
Lại chẳng ngoảnh lại đèo bồng lời ai

Cớ sao em đến quắt quay
Giận không ra giận nghiêng vai lắc đầu
Vầng trăng của buổi tình đầu
Đang tròn trịa chẳng nát nhầu đâu em!

Phải là em đã có thêm
Một người mới - đủ để quên một người?
Và tôi đứng đợi môi cười
Sao môi tròn trĩnh biếng lười làm duyên?

Chỉ tôi đáng trách? Tất nhiên!
Em rũ áo trả luỵ phiền cho tôi
Mai kia mốt nọ xa rồi
Có ai đi, đứng, nằm, ngồi trong ai?


(1987)

 

Lục bát bốn câu

Mộng đời chưa chín trên tay
Nụ cười méo xệch từ ngày có em
Hôm qua thức giấc nửa đêm
Ái ân giục giã vang rền chiêm bao

 

 

Tình cờ gặp lại

Tôi đi xuống cõi tinh thần
Buổi chiều rực rỡ nợ nần trên tay
Ngồi quán cóc nhậu lai rai
Bia hơi vài lít một hai nhìn đời

Em đi ba bốn năm người
Đến sáu bảy tám chín mười ngây thơ
Trắng là trắng vạt áo dài
Lẳng lơ đi đứng phơi bày nết na

Đi bằng vóc dáng thướt tha
Tưởng là trinh tiết gọi là thanh tân
Mới hay đời sống phù vân
Yêu đương phù phiếm phúc phần phù du

Tôi có một thời để ngu
Một thời để chết mịt mù âm dương
em đi nhan sắc thất thường
Giấu niềm thất vọng con đường thất kinh

Thất bại từ những cuộc tình
Tôi nhìn hoảng hốt bóng hình rất quen
Em đi có phải là em
Vô tình bấu chặt trái tim một người

Đó là son đỏ môi cười
Tôi đứng dậy vọng lời mời gọi theo
Chủ quán réo nợ eo sèo
Giật mình nhìn thấy lá vèo, hết bia

 

 

Lê Minh Quốc

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: