Thứ sáu, 29/03/2024,


Thi phẩm lục bát (02/03/2009) 

Tác giả Bằng Việt

 


 

Lục bát cầu may

 

Biết đâu say đắm vẫn còn

Thoảng cơn gió lạ ,nắng dồn sang mưa,

Xế chiều, quay lại giữa trưa,

Ngậm ngùi nối lại thời chưa biết gì ...

Ngậm ngùi ư ? Ngậm ngùi chi ,

Ngậm ngùi xong để quên đi ngậm ngùi ...

 

 

 

Biết đâu sau lớp tro vùi

Ngón tay em có phép cời lửa lên,

Vô tình thoát tục thành tiên

Một đời Từ Thức, một duyên Giáng Kiều,

Viễn du thay kiếp bọt bèo

Chân mây, đầu sóng ...cũng liều, biết đâu !

 

Cuộc đời, đâu luận trước sau,

Biết đâu họa phúc, biết đâu đọa đầy ,

Nếu làm mây, cứ như mây,

Một mai tan xuống đất này, được không ?

Nếu em là kiếp bềnh bồng

Thì tôi vĩnh viễn phải lòng phù du,

Nếu em khoát mở sa mù

Thì tôi vĩnh viễn hóa bờ bến xa,

Cầu may...tới cõi giao hòa,

Cầu may có được ngôi nhà biết yêu !...

 

 

 Trong rừng

 

Trong rừng... như có tuổi thơ

Ban mai, bóng nắng đã chờ bao năm,

Trong rừng... như có vầng trăng

Tròn xoe,vụng dại... đêm rằm quê xưa,

Trong rừng... như có sim mua

Ăn không biết chát, buồn chưa biết buồn !

 

Có gì run rảy tinh sương

Ru ta tới lẽ vô thường, nhẹ không!

 

 

 Cổ rồi

 

Cổ rồi, gió thổi mùa thu

Tình tang nhịp võng, lời ru... cổ rồi!

Áo the, quần đũi, yếm sồi,

Mớ ba, mớ bảy... em ngồi cùng ai?

Cổ rồi, con vạc con trai,

Môi trầu cắn chỉ, khuyên tai... cổ rồi!

 

Duyên xưa đã tếch về trời

Tít mù tăm cuốn một thời lùi xa,

Cuội già buồn với gốc đa

Đánh rơi cổ tích, trăng già trơ trơ!

 

Cổ rồi... khép nép, mộng mơ,

Tìm đâu áo trắng ngây thơ, chung tình ?!! 

 

Ừ thì…

 

Ừ thì nắng, ừ thì mưa,

Lập nghiêm mấy độ, vẫn thừa nhung nhăng!

 

Ừ thì gió, ừ thì trăng,

Chỉ trăng với gió, cũng rằng chơi ngông!

 

Ừ thì đục, ừ thì trong,

Tỉnh queo thế sự, vẫn hòng chuốc say!

 

Ừ thì đó, ừ thì đây,

Chưa đi xa, đã biết ngày đi xa,

 

Ừ thì bạn, ừ thì ta,

Một đời lắm bạn, ai là thương yêu?

 

Ừ thì sớm, ừ thì chiều,

Qua rồi, nghĩ lại... bao nhiêu nỗi buồn!

 

 

 

 

Đọc lại Nguyễn Du

 

Nhất sinh từ phú tri vô ích
Mãn giá cầm thư đồ tự ngu
(Một đời chuyên về từ phú, biết là vô ích
Sách đàn đầy giá, chỉ tự mình làm ngu mình!)
Mạn hứng - Nguyễn Du

Quá khuya. Chợt thấy mình già
Nhìn ra cửa sổ, mưa sa kín trời
Một đời gọi mãi: Người ơi!
Một đời khát vọng, một đời bồng bênh

Mê say là chuyện đã đành
Biết đâu tỉnh lại, nhân tình trắng phau
áo cơm se sắt mái đầu
Thương nhau mà giận, ngó nhau mà buồn!

Rạc dài chút phận văn chương
Cao sang nhòe lẫn tầm thường, ngẩn ngơ...

 

Bằng Việt

Điện thoại: 0903403893

Email: ngbangviet@gmail.com

 

 

 

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: