Thứ ba, 23/04/2024,


Thi phẩm lục bát (22/01/2009) 

Tác giả Phạm Dạ Thủy

 

 

Thi phẩm lục bát

 

Chiêm bao

 

Tôi về thơ ấu một ngày
Ấm vòng tay mẹ chật đầy yêu thương
Hồn như giấy trắng tinh tươm
Sáng trong chưa gợn chút buồn nhân gian

Tôi về lá cũ chưa vàng
Bếp nhà ai tỏa khói lam trắng chiều
Giếng làng nguyên dấu phong rêu
Trẻ làng lấm láp đất nghèo quê xưa

Tôi về trời chợt đổ mưa
Mà vui như thể đời chưa dập vùi
Vẫn là đứa trẻ mồ côi
Còn nguyên áo vá nguyên tôi thuở nào

Tôi về đối mặt chiêm bao
Một ngày thôi đủ mưa vào trăm năm
Thiên đàng cõi mẹ xa xăm
Mình tôi nhức nhối chiếc dằm trong tim

 

 

Biến tấu ca dao

 

Tóc mai nay đã úa màu
Vẫn xanh cái thuở tình đầu, lạ chưa?

Yêu nhau cúc nhặt cúc thưa
Về nhà dối mẹ chợ trưa chật người

Chiều chiều ra ngõ trông trời
Nhớ về đằng ấy đứng ngồi không yên

Trúc xinh một góc ưu phiền
Em xinh một bóng an nhiên sao đành

Trời xanh trong mắt em xanh
Mà sao tím ngắt cái tình em trao

Xa rừng chim ngậm khúc sầu
Xa người áo cũ rũ nhàu trăm năm

Đêm đêm nước mắt rơi thầm
Tầm xuân xanh biếc nở nhầm vườn ai?

 

Lời cầu mong mùa xuân


Về đâu em bé, bé ơi!
Giữa đêm khuya khoắt em ngồi bơ vơ
Hộp đồ nghề năm chỏng chơ
Mấy đồng bạc lẻ ơ hờ trong tay

Này em, chú bé đánh giày
Đôi chân lấm láp xanh gầy héo hon
Mẹ cha em mất hay còn?
Mà em gồng gánh nỗi buồn trên vai

Đường em đi lắm chông gai
Một mình em, nỗi đau dài- mình em
Mùa xuân thấp thoáng bên thềm
Em còn lây lất kiếm tiền nuôi thân

Ngày mai trời sẽ vào xuân
Nỗi buồn sẽ cũ, mùa đông sẽ tàn
Cầu mong trong cõi nhân gian
Niềm vui nở rộ, úa vàng khổ đau

Bé ơi, em sẽ về đâu?
Cầu mong nơi ấy rực màu nắng xuân.
(12-2001)

 

 

Ngọn gió hồng
                       (Tặng PĐS)

Thổi vào anh vạn niềm vui
Để xua tan hết nỗi đời quạnh hiu

Thổi vào anh thoáng gió chiều
Để anh tiếc nhớ thuở yêu đầu đời

Thổi vào anh một tiếng cười
Để anh mơ dáng một người đã xưa

Còn không một buổi chợ trưa
Có người ngơ ngẩn như vừa được yêu
(24-3-08)

 

Viết trước ngày sinh
                     (Tặng sinh nhật 09-5)

 

Tháng năm rụng cánh hạ vàng
Lạc trong ngọn nến đã hoang hoải mùa

Là tôi- nắng cháy khát mưa
Trái tim cỏ xước vẫn chưa kịp lành 

Thơ còn khuyết một màu xanh
Nên đời vọng mãi chút tình…trắng mây 

Thì tay nắm lấy bàn tay
Vờ như viên mãn, mình say với mình 

Thơ mừng viết trước ngày sinh
Lời hoa nghẹn giữa lời kinh vô thường 

Tặng mình một đóa yêu thương
Một cành hoài niệm ít buồn nhiều vui

Một cây ký ức xanh ngời
Một rừng hạnh phúc một đời bình an

Còn không một đóa hồng nhan
Xót bao nhiêu tuổi muộn màng xuân tôi. 
(26/4/08)


Sông chiều

Bao năm trọn một nỗi chờ
Người về hạ tím thẫn thờ mưa rây

Ai xui chi phút sum vầy
Niềm vui một thoáng cơn say một đời

Mai này tàn cuộc rong chơi
Sông chiều còn lại mình tôi ngược dòng
(4-2008)



 

Mẹ


Mẹ về với đất với trời
Buồn vui gửi lại cho người trần gian 

Bên hiên vài đóa cúc vàng
Nghiêng nghiêng vài sợi nắng tàn giêng non 

Dòng sông lười chảy- chậm, buồn
Trời hiu hiu gió, lòng con bời bời 

Con ngồi lạnh với ngày trôi
Trái tim run đập nhịp đời mẹ qua 

Cho con một cuộc đời hoa
Mẹ giành phận lá úa già tháng năm 

Mẹ đau bao nỗi đau thầm
Mẹ vui theo tiếng bước chân con về 

Bây giờ mẹ bỏ lại quê
Mảnh vườn đầy gió bộn bề nhớ thương 

Bây giờ chiều với mình con
Mình con với khúc sông buồn mồ côi 

Mẹ về với đất với trời

Buồn vui gửi lại cho đời, mẹ đi!

(6:00 AM 28-2-08)

Phạm Dạ Thủy

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: