Thứ sáu, 26/04/2024,


Thi phẩm lục bát (03/12/2008) 

Nhà thơ Nguyễn Hữu Quý

Thi phẩm lục bát

 

Mưa đã giêng hai

                             
Em về còn để lại hương

căn phòng nho nhỏ vấn vương hơi người

vẫn còn thơm tóc, thơm môi

thơm mắt lay láy, thơm cười lung linh.

 

Em về còn để lại xinh

cho tôi lấy nhớ xếp hình người yêu

thương bao nhiêu, đợi bao nhiêu

mà sông mắc cạn giữa chiều khuyết trăng.

 

Em về còn để bâng khuâng

giấc mơ tôi gặp dáng xuân gần kề

bồng bềnh đêm sóng đam mê

sóng xanh như cỏ bờ đê hôm nào

 

Em về còn để lao xao

câu thơ nhè nhẹ bay vào ban mai

ơ kìa, mưa đã giêng hai

se se rét lộc, rét đài…Về em…

 

Trầu cau

 

Trồng cau chẳng để ăn cau

trồng trầu chẳng để ăn trầu như xưa

tôi trồng cho nắng, cho mưa

vương trong lưới nhện bốn mùa giăng tơ

 

Đất cổ tích, Trời nguyên sơ

thương yêu đã lắm, đợi chờ cũng lâu

miếng trầu gởi gắm cho nhau

dễ chi đánh mất cái câu hẹn hò!

 

Sang hèn là kiếp trời cho

thủy chung là nết mẹ cha truyền mình

đã ăn một miếng trầu tình

gập ghềnh vẫn chịu, lênh đênh cũng đành.

 

Chẳng màng cao rộng hư danh

áo rách người vá, hương lành người nâng

một lần đã thắm môi xuân

tóc sương còn tưởng trầu xanh, cau vàng…

 

Đời còn thương nhớ đa mang

còn hương cau trắng giữa làng bay bay

dây trầu còn vấn vít cay

dâu hiền mẹ đón có khay cau trầu

 

Ước gì câu hát thương nhau

càng xa càng thắm, càng lâu càng nồng

như là cha mẹ, bà ông

yêu nhau tóc bạc răng long vẫn gần!

 

(Rút từ tập Mười nghìn khát vọng,

NXB Văn hóa dân tộc, 1997)

 

Soi gương giếng ngọc

 

Tôi soi vào Nước ngàn xưa

thấy dân đi cấy với vua đi cày

núi Hùng chim Lạc rợp bay

hoang sơ xóm mạc tháng ngày hồn nhiên

Thậm Thình vọng tiếng chày đêm

Lúa Giao Chỉ đã chín lên hai mùa

trời tròn đỏ nắng, trắng mưa

đất xanh cây cỏ, gió lùa ba sông.

*

Tôi soi vào cội nguồn trong

thấy Tiên là mẹ, thấy Rồng là cha

thấy mình là nụ, là hoa

hương thơm từ thuở xưa xa thơm về

thạp đồng rung nhịp đam mê

nghìn năm kẽo kẹt…sinh quê đẻ làng

rộng dài một dải giang san

linh thiêng trời đất đa mang khởi đầu!

*

Tôi soi vào cõi lắng sâu

thấy voi đánh giặc về chầu tổ tiên

ráng hồng ngựa sắt bay lên

áo bào để lại bồi đền phù sa

dẻo thơm kính mẹ, dâng cha

miếng cơm địu sắn, tương cà nuôi nhau

vôi nồng quấn quýt trầu cau

ai ru thắm thiết nỗi đau lỡ làng.

*

Tôi soi vào chốn dịu dàng

thấy trong cát mịn ánh vàng trái tim

mịt mù tăm cá, bóng chim

cái duyên lặn lội đi tìm cái duyên

núi che lán, sông chở thuyền

bão giông, ôm lấy lời nguyền trăm năm

lứa đôi cứ vậy nồng nàn

gái trai thành nước non ngàn dặm xanh…

 

Võng sen

 

Võng sen chở hạt cốm xanh

thu đưa nhè nhẹ ngày thành ầu ơ

 

Ngủ đi, dìu dịu hương mơ

kề bên cái gió ngẩn ngơ lặn vào

 

Ngọt bùi thiếp giữa ca dao

dẻo thơm còn thức nơi nào hở em?

 

Anh xin trả cái bắt đền

rơm xanh một sợi buộc lên ơ hờ

 

Mốt mai chín cái vu vơ

võng sen buộc lại hai bờ sông xưa…

Nhớ mưa ngồi viết vu vơ

                              

 

Tôi ngồi gõ sấm xa xôi

cầu mong tháng sáu lên ngôi mưa rào

 

Lạy trời mưa xuống…Mưa nào

cho trên ướt dưới, cho vào ướt ra

 

Lạy em về ướt áo ta

đem câu thơ cũ bổ ba têm chiều

 

Thôi rồi, chưa hết tuổi yêu

lấy mưa mà buộc lại điều vu vơ!

 

Ai khôn kháy, ai dại khờ

mốt mai chưa tới, bây giờ chửa sang

 

Mưa rào cởi tấm đa mang

tóc em ướt dọc đò ngang bỏ bùa

 

Lạy trời mưa xuống...Nào mưa

để tôi ôm lấy ngày xưa mà chèo…

(30.3.2008 )

 

Vợ biên phòng

 

Gần chồng, chẳng được mấy khi

xa chồng, lại nhớ ngày đi thăm chồng

đường lên dựng núi, nghiêng sông

Cổng Trời mây trắng bềnh bồng bám theo.


Có khi mưa trút lưng đèo

chênh vênh vách đá lở theo lũ nguồn

chim kêu trong gió bỏ buồn

nỗi niềm chi, đoạn trăng suông cũng nhòa?


Thăm chồng chả ngại đường xa

chỉ e gió lạnh lọt qua liếp mùa

đường cong giật thót "câu đùa"

thương sao biên ải nắng mưa chập chùng!


Gặp nhau bao nỗi rưng rưng

đêm chồng-vợ mới ấm giường, đã qua

bâng khuâng chuyện xóm, chuyện nhà

chuyện con nhớ bố, chuyện bà nhắc anh...


Nói sao hết những ngọn ngành

về xuôi đôi chuyện dữ lành vướng theo

ngước nhìn dáng đá cheo leo

bóng xưa đổ xuống đỉnh đèo mây bay...

 

Nguyễn Hữu Quý

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: