TÂM SỰ NGƯỜI XA XỨ
Từ ngày tạm biệt quê hương
Đem đi nỗi nhớ niềm thương quê nhà
Khi nắng sớm, lúc chiều tà
Nhớ con thương mẹ lòng ta bồi hồi
Nhớ lời của mẹ khuyên tôi
Công dung ngôn hạnh… là người thủy chung
Xứ người xa cách muôn trùng
Vì con vì chồng, tận tụy mưu sinh
Gắng công gian khổ nhiệt tình
Làm tăng thu nhập để dành nuôi con
Dần quên nỗi nhớ, bớt buồn
Hợp đồng ngày cạn tháng tròn năm qua
Thấm thoát lại trở về nhà
Làm giàu chính đáng ai mà chẳng khen
Chớ “ham chơi” nặng vì tiền
Tan nhà nẫu ruột cái duyên bẽ bàng
Xuân Ngọc