ÔNG LÃO ĐÁNH CÁ VÀ CON CÁ VÀNG
(Phỏng theo truyện "Ông lão đánh cá và con cá vàng" của Puskin)
Nắng tràn bờ biển trong xanh
Ấm êm dưới mái lều tranh nghèo nàn
Vợ thì kéo sợi, thêu đan
Còn chồng kéo lưới bình an tháng ngày…
Một hôm sao chẳng gặp may
Hai lần lưới nặng bùn lầy rong rêu
Thở than: “Lão chẳng xin nhiều!”
Lần ba cố sức, liêu xiêu ngỡ ngàng:
Kéo lên một cô cá vàng
Thân mình óng ánh, hoang mang buồn rầu.
Cất lời đau xót kêu cầu:
“Hãy cho tôi xuống biển sâu vẫy vùng
Muôn đời xin đội ơn ông
Tôi xin đền đáp tấm lòng từ bi
Dù ông mong muốn điều gì
Tôi vui lòng được đền nghì nghĩa nhân”.
Ngạc nhiên pha chút tần ngần
Nhưng rồi lão cũng thương thân cá vàng.
“Ngươi về biển mà vẫy vùng
Cầu trời phù hộ, ta không cần gì.”
Về nhà kể lại vợ nghe
Mụ liền chì chiết: “Ngốc ghê lão già
Đòi xin máng không được à
Máng nuôi lợn của nhà ta mẻ rồi!”
Đành lòng trở lại biển khơi
Cất lời lão gọi: “Hỡi ơi cá vàng”
Biển xanh êm ả mênh mang
Cá bơi lên hỏi: “Lão đang cần gì?”
“Cá ơi nhờ cá giúp tôi
Vợ già mắng mỏ, ỉ ôi cằn nhằn
Mụ đòi cái máng lợn ăn!”
Cá rằng: “Lão chớ băn khoăn, cứ về”
Đến nhà, thấy vợ mân mê
Ngồi bên máng mới nhưng ghê quá trời.
Quát to hơn, chửi: “Đồ ngu!
Chỉ đòi cái máng vài xu, cũng đòi.
Đi tìm con cá vàng coi
Hãy đòi nhà đẹp cho tôi xem nào!”
Lão ông chẳng biết làm sao
Âm thầm ra biển hỏi chào cá xem.
Biển xanh không còn dịu êm
Sóng cồn dào dạt, cá lên tức thì
“Ông ơi, ông muốn điều chi?”
“Cá ơi, mụ chẳng hiểu gì nghĩa nhơn
Lại còn mắng chửi nhiều hơn
Không cho tôi được ngồi yên chút nào,
Mụ đòi nhà đẹp nhà cao!”
Cá vàng liền bảo: “không sao đâu mà
Rồi ông sẽ có ngôi nhà
Vừa to vừa đẹp lại là rất sang!”.
Về nhà, xiết bao ngỡ ngàng:
Ngôi nhà rộng lớn, đàng hoàng nguy nga
Cổng làm bằng gỗ lim già
Sảnh ngoài sang trọng, lão bà ngồi trong.
Thấy ông, quát mắng đùng đùng:
“Đồ ngu, ngu đến tận cùng là ngu
Chỉ đòi có một cái nhà
Hãy tìm con cá bảo là: “Tao đây
Không làm những việc cù đày
Quanh năm khó nhọc, suốt ngày thêu đan
Tao là nhất phẩm phu nhân!”
Lão già cô độc, trụi trần đáng thương
Hớt hơ đi tìm cá vàng
Biển xanh nổi sóng tiếng vang ầm ào.
Lão mời gọi, cá lại vào:
“Ông cần gì thế, cớ sao lo buồn”
“Cá ơi tôi chẳng được yên
Mụ già mù quáng nổi điên nổi khùng
Bây giờ không muốn làm nông
Phu nhân nhất phẩm bắt chồng đi xin!”
Cá rằng: “Lão cứ yên tâm
Đừng lo lắng quá, trời thầm giúp cho.”
Lão ông lại trở về nhà
Bàng hoàng kinh ngạc: nguy nga lâu đài
Kẻ hầu người hạ trong ngoài
Mụ thì sang trọng ngọc trai nhẫn vàng
Mũ hoa, mình khoác áo lông
Chân đi giày đỏ, đứng trông người làm.
Luôn mồm quát mắng phàn nàn.
Lão liền bảo mụ: “Phu nhân kính chào!
Giờ bà thỏa nguyện chưa nào?”
Mụ liền quát mắng, đẩy vào dọn phân...
Mụ yên đâu được ít tuần,
Đùng đùng giận giữ, phu nhân không thèm.
Bắt ông lão phải đi tìm
Cá vàng
và bảo muốn lên Nữ hoàng!
Lão càng hoảng sợ hoang mang:
“Mụ thì lú lẫn biết đàng nào đâu
Nữ hoàng ngôi báu trên đầu
Người ta mà biết, bao câu chê cười.”
Mụ già bỗng hóa thiên lôi
Cho ngay cái tát, nói lời chua ngoa:
“Phu nhân đây, dám cãi à
Không đi ra biển thì ta đánh đòn!”
Lão đành ngậm trái bồ hòn
Lặng thầm ra biển tìm con cá vàng
Biển gào sóng dội mịt mùng
Lão tìm gọi cá mà lòng đắng cay.
Lần này cá cũng đến ngay
Ân cần cá hỏi: “Lão nay cần gì?”
“Cá ơi cá hãy giúp tôi
Mụ già quá quắt điên rồi hay sao
Bây giờ lại muốn ngôi cao
Không cần nhất phẩm khát khao nữ hoàng!”
Cá rằng: “Trời sẽ giúp ông
Nữ hoàng ngôi báu thỏa lòng mụ ta!”
Lão ông khi trở về nhà
Hoàng cung lộng lẫy, nguy nga quá chừng.
Vợ già thành một Nữ hoàng
Thịt ngon, rượu quí lính đang dâng cầu
Vệ binh gươm giáo đứng hầu
Khiến ông hoảng sợ, rập đầu chào thưa:
“Nữ hoàng đã thỏa hay chưa?”
Chẳng thèm nhìn, mụ đuổi xua lão già.
Lính xô đẩy: “Cút ra xa”
Vệ binh chạy đến gươm đà giơ lên.
Người ta đáng kiếp: “Dân quèn
Thấy người sang trọng chức quyền quàng vô!”
Vài tuần mụ nổi hồ đồ
Sai người bắt lão tìm cô cá vàng:
“Tao không muốn làm nữ hoàng
Mà tao muốn thành Long vương tót vời
Ngự trên sóng bạc biển khơi
Cá vàng hầu hạ theo lời của tao!”
Lão ông chẳng biết làm sao
Lại đi ra biển, biển gào ầm vang
Bão dông khủng khiếp vô cùng
Nước xô sóng dậy mịt mùng tối tăm.
Tiếng kêu lạc giữa sóng gầm
Cá vàng lại đến: “Lão cần giúp chi?”
“Cá ơi, cá giúp tôi đi
Cá thương tôi với, bởi vì mụ ta
Bây giờ quái ác quá đà
Nữ hoàng không muốn, muốn là Long Vương
Bắt Người hầu hạ mọi đường.”
Cá vàng lặn xuống đại dương.
Lão chờ.
Đứng hoài đứng mãi trên bờ
Đợi không thấy cá, ngẩn ngơ trở về.
Đến nhà sửng sốt như mê
Lâu đài cung điện bến bề trống không.
Chỉ còn gió cát mênh mông
Túp lều xiêu vẹo hệt đồng ngày xưa.
Mụ già ngồi đó
chổng chơ
Cái máng sứt mẻ
Biển bờ trong xanh…
Đà Nẵng ngày 15 tháng 3 năm 2012
Nguyên Xuân