Chào nhau buổi sáng
tình cờ
Hoa như mời mọc từng giờ
bình yên
Khí thiêng hội tụ tâm linh
Tri ân công đức tôn vinh muôn đời
Tháng Ba hoa gạo đỏ tươi
Hội làng gặp gỡ những người xa quê
Chắt chiu, ân nghĩa ruột già
Tình trong đọng một mái nhà yêu thương
Chị đi vào cõi vô thường
Biển còn vọng mãi thiên đường... lời yêu!
Đường trần mải những thấp cao
Bỏ quên sương nắng trải bao kiếp người
Dẫu đi về phía mặt trời
Dễ quên hơi ấm lòng nôi thuở nào?
Bóng ai chẳng rõ mặt người
Chỉ nghe đất đá rối bời âm dương
Pháo địch chia cắt hai đường
Mỏm đồi vươn cổ ngóng thương chính mình
Em đi trẩy hội qua nhà
Thướt tha tà áo trông mà dễ thương
Áo mang nét đẹp quê hương
Trải bao ngày tháng gió sương nắng nồng
Giữa ngày giông gió
em đi
nắng vàng nỗi nhớ
suối thì thầm mơ
Chữ duyên vốn dĩ vô hình
Mà sao buộc được đôi mình với nhau
Chắc là mắc nợ trầu cau
Nên vôi đượm thắm một màu son tuơi
Cho sao Hôm đợi sao Mai
Câu ru vuốt sóng lặng ngoài trùng khơi!
Ngủ say đi nhé anh ơi
Em xin thức trọn một đời....ru anh!
Se se thời tiết giao mùa
Sắc lá ngậm đủ nắng mưa để vàng
Đã bao lần tiết thu sang
Mà sao vẫn cứ ngỡ ngàng thu ơi
Kỳ Lân, Ngũ Nhạc… gió đầy
Vui buồn khôn xiết
đắng cay bao điều
Côn Sơn, Kiếp Bạc… một chiều
Trời cao đất rộng, sao nhiều bão dông?...
Nội ngồi mở tráp trầu vôi
Nhớ mênh mang nhớ bờ môi thắm nồng
Căn nhà tình nghĩa bên sông
Bóng xanh dừa lá chen lồng bóng mây