NGHE TÓC GIAO MÙA
"Cư trần lạc đạo thả tùy duyên"
( Cổ ngôn)
Chỉ khi đối diện bình minh
Mình thường dễ nhận ra mình...hơn ai
Chưa qua "nếm mật nằm gai"
Niềm riêng chưa dễ mấy ai hiểu mình
Thời gian khâu vết thương lành
Nỗi đau nằm lại sau lằn thịt da (!)
Niềm ngoài tươi nụ thắm hoa
Tình trong nhầu nhĩ lệ sa...muộn phiền !
Nỗi niềm "khó gọi thành tên"*
Tôi đi tìm nhớ trong quên...một thời
Lặng như con nước đầy vơi
Trùng dương nằm nhớ sông trôi, cát dồn.
Mây mưa ứa lệ thượng nguồn
Thế nhân ai thấu nỗi buồn không tên ?!
"Cư trần lạc đạo...tùy duyên"
Dè khi nói nhớ thành quên, ngại ngùng.
Ngồi bên bờ giác hư không
Thinh hương gói bóng. Se lòng. Ngộ sen.
Nỗi niềm "khó gọi thành tên"
Theo hương mùa cũ, mượn đêm gỡ sầu !
Nằm nghe tóc cựa trên đầu
Mùa trôi bàng bạc nhuốm mầu tro bay (!)
Nhớp môi mằn mặn lệ cay
Ông Xanh bởn cợt đọa đầy "thi nhân" !?
NGUYỄN HUY KHÔI
* Cụm từ " khó gọi thành tên " là ý thơ của nhà thơ Trương Nam Chi.