HỒN QUÊ ĐẤT VIỆT
Tự ngàn xưa đã lâu rồi...
Đá làm LỬA...xích VƯỢN NGƯỜI gần nhau
Nguyên khai cổ tích trầu cau
Mới nên nghĩa của cơi trầu nhân gian
Chùa cầu phúc, suối giải oan
Lắng sâu âm sắc cung đàn Thạch Sanh
Thị vàng nắng mật vườn thanh
Nở ra cô Tấm hiền lành nghĩa nhân
Tre ngà, ngựa Gióng xuất thần
Hú hồn bạt vía giặc Ân ...quấy càn !
Thế thời...dù có tiêu tan
Nhân tình chẳng dễ phai tàn hồn quê ?
Vọng Phu trông ngóng người về
Chôn chân hóa đá lời thề trinh nguyên (!)
Thấm nhân ngãi đạo ở hiền
Trái tim đỏ, khúc ruột liền cạnh nhau
Giàn chung bí níu tay bầu
Ao trong hàng xóm chung cầu khỏa chân
Người quê cà gém, tương bần...
Cho nhau cái nghĩa tương thân tình người !...
Xưa nay cái chuyện khóc... cười...
Cha ông đã đúc thành lời dân ca
Cuốc cầy...nắng nỏ mưa sa
Mồ hôi đổ,...đất trổ hoa cho người *
Bão giông..."vật đổi sao dời"...
Hồn quê Đất Việt vẫn ngời hồn quê !
NGUYỄN HUY KHÔI
* Tục ngữ : Người ta là hoa đất.